Trong hàng ngàn, hàng vạn những giấc mơ hồi nhỏ, thứ tôi mơ mãi đến tận bây giờ, chỉ còn có mỗi việc đi thật xa, gặp thật nhiều người, học thật nhiều thứ, ngắm biển rộng, núi cao, sông dài. Từ giây phút có thể, tôi đã liều mạng muốn đi ngắm nhìn mọi thứ, sợ rằng thời gian trôi đi sẽ chẳng bao giờ trở lại, sợ người già đi sẽ chẳng còn dũng cảm như lúc ban đầu, sợ phong cảnh hao mòn, sợ bỏ lỡ cơ hội, sợ một ngày chẳng còn gì đáng giá nữa.
Giống như tôi vẫn luôn nghe, Kyiv là một thành phố xinh đẹp. Nhưng giờ bất kể kết quả có ra sao, Kyiv và cả cảnh quan, con người, linh hồn của Kyiv đều không bao giờ trở về nguyên trạng được nữa.
Giống như tôi vẫn luôn nghe, phía tây Alaska có những ngôi làng thổ dân nhỏ, lạnh lẽo nhưng bình yên. Chỉ cần thêm vài năm nữa, băng tan, mực nước biển dâng, người sẽ phải đi nơi khác. Vẫn là những người cũ, làm những việc cũ, nhưng tựu chung vẫn sẽ khác lúc ban đầu.
Giống như tôi vẫn luôn nghe, Hàm Hải (biển Aral) vốn có nước. Những năm công nghiệp hóa vốn gắn liền với chiến tranh, tạo ra một kết quả không cách nào cứu vãn. Giờ Hàm Hải chỉ còn lại những con thuyền mục ruỗng đỗ trên sa mạc bụi mù, chẳng bao giờ có hy vọng trở về như trước kia được.
Vậy nên, nếu có cơ hội, tôi muốn đi nhìn mọi thứ một lần, trước khi tất cả đều biến mất.